Hoàng hậu đè bẹp Hoàng thượng – CV 273: Đảo khách thành chủ.

CV 273: Đảo khách thành chủ.

“Lần này đối tượng đối phó không phải là chàng, mà là ta. Tên Nhiếp Lăng Phong này so với tưởng tượng của chàng lại càng thêm phức tạp, thân phận thật sự của y, lại là Hung Nô vương.” Sở Cuồng thấy cầu này, sợ hết hồn hết vía. Thì ra tên Nhiếp Lăng Phong này lại là kẻ đối đầu sống chết với mình, Hung Nô đại vương?! Lòng Sở Cuồng sợ hãi, đến tột cùng còn mấy kẻ Hung Nô ẩn nấp bên cạnh hắn nữa đây?

Đọc đến câu tiếp theo, hắn cơ hồ là điên mất: “Sở dĩ Nhiếp Lăng Phong nhằm vào ta, là bởi vì y cho rằng ta là tiểu nữ nhi đã lưu lạc từ nhiều năm trước của Đại tướng quân Hung Nô, vị hôn thê của y. Sở Cuồng, sau khi chàng đọc được những dòng này, nhất định không được hoảng hốt, không được loạn, bởi vì tại sao chúng ta phải đi tin những lời như vậy từ kẻ địch chứ? Cho nên chàng nhất định phải trở về kinh thành, giúp ta điều tra thật kỹ đầu đuôi chuyện này. Chàng yên tâm, mục đích của việc Nhiếp Lăng Phong bắt đi ta, là vì muốn dùng ta để khống chế người mà y cho rằng đó là cha ruột của ta, Đại tướng quân vương Hung Nô tiền nhiệm, cùng với huynh tưởng của ta, ‘Quan Bộ Phi’, ai biết được chứ, trước mắt chỉ là lời nói của một phía mà thôi.”

Sở Cuồng định thần lại, không ai, tất cả chỉ là lời nói của một phía, bọn họ không cần thiết phải hốt hoảng như vậy.

Không biết vì sao, hắn cảm thấy được Thải Thải dị thường kiên cường.

Nhưng trong lòng vì nàng mà thít chặt lại, thật là đau.

“Nguyên nhân y hành hạ chàng, là muốn ta không đành lòng nhìn thấy chàng chịu khổ, cho nên đáp ứng theo y về Hung Nô. Sở Cuồng, cho nên chàng nhất định không được để y như nguyện, chàng nên dứt khoát rời đi, trở lại kinh thành, làm hoàng đế Đại Sở của chàng. Nếu như một ngày nào đó chàng tra ra, thật sự ta có mang huyết thống Hung Nô, cũng đừng sợ, chỉ cần chúng ta tiếp nhận chuyện đó là được rồi. Còn lại, hãy để thời gian trả lời. Sở Cuồng, thật ra thì điều lo lắng nhất chính là chàng, ta đã quyết định theo Nhiếp Lăng Phong đến Hung Nô. Khi chàng đọc được những dòng này của ta, trước hết đừng vội phản đối hay tức giận. Sở Cuồng, chàng phải biết, nếu như chúng ta lựa chọn gặp nhau, có lẽ sẽ phải xa nhau vĩnh viễn, bây giờ thời cơ không nằm trong tay ta hoặc chàng. Cho nên ta lựa chọn tạm thời chia cách. Mà ta tin chắc, không lâu sau, ta sẽ dẫn Tranh Nhi, trở về bên cạnh chàng. Hơn nữa bây giờ ta cực kỳ tức giận, nếu không làm gì đó trả thù Nhiếp Lăng Phong, ta chết cũng không thể nhắm mắt.”

Sở Cuồng ngẩn người, bởi vì Bánh Bao dám nói, lựa chọn chia cách?

Trong nhất thời, đầu óc hắn ong ong.

Cắn răng, chịu đựng trái tim điên cuồng đập, hắn đọc tiếp: “Chàng hãy yên tâm, coi như lần này ta đến Hung Nô là để du lịch đi, Nhiếp Lăng Phong muốn dùng ta làm lợi thế, thế nhưng y không biết, ta tuyệt đối không phải là dễ bắt nạt đâu. Ta sẽ nghĩ cách liên lạc với chàng, kể cho chàng nghe ta ở Hung Nô gây ra chuyện kinh thiên động địa gì. Hãy xem ta khiến cho Nhiếp Lăng Phong hối hận muốn chết như thế nào. Hãy xem ta khiến Hung Nô vương đình đảo loạn như thế nào. Sở Cuồng, ta là tướng quân của chàng, đây là một cơ hội tốt, chàng hãy xem như chàng đã phái ra một vị tướng quân mở đường cho mình đi. Nói cách khác, ta chính là nội ứng nằm vùng ở Hung Nô vương đình.”

Một câu rõ ràng, Bánh Bao là muốn mượn cơ hội này, đến làm nội ứng ở Hung Nô.

Nhưng mà sao Bánh Bao có thể ngây thơ cho rằng hắn có thể yên tâm để nàng một mình đi gặp nguy hiểm chứ? Một chút xíu cũng không được! Hắn không cho phép.

Sở Cuồng đã điều hàng loạt nhân mã đến đây, vốn hắn định nếu đàm phán thất bại, sẽ liều mình xông vào.

Đột nhiên lại nhìn thấy hàng chữ cuối cùng trong lá thơ: “Sở Cuồng, nếu như chàng không thể buông tay, hoặc giả chàng đã điều đại quân đến đây vây quét, như vậy, ta nói cho chàng biết, người này muốn giết ta, chàng ép, chẳng lẽ y hận không thể giết chết ta nhanh cho rồi hay sao? Cho nên nghe một câu của ta, bây giờ, lập tức mang theo nhân mã của chàng trở về đi, bây giờ chàng biết ta ở nơi nào mà, chỉ cần lẳng lặng chờ đợi tin tức của ta, chờ ta trở về.”

Viết nhiều chữ như vậy.

Không có mấy câu là hắn muốn nhìn thấy.

Dù hắn thật sự hiểu được bây giờ hắn đang ở thế hạ phong không thể lấy cứng đối cứng, nhưng mà hắn vẫn không thể nào thuyết phục mình thỏa hiệp được.

Nếu như không có cách nào bảo vệ tốt thê tử của mình, vậy thể diện cả đời hắn bị vứt sạch sẽ rồi.

Nếu như cứ để mặc ai cũng có thể mang thê nhi của hắn đi, như vậy, thể diện cả kiếp sau của hắn cũng bị ném sạch luôn.

Không thể được.

Sở Cuồng thống khổ lăn lộn, độc tố trong thân thể độc nhiên phát tác.

Thậm chí tim phổi cũng bị nóng như lửa đốt.

Cổ họng Sở Cuồng nóng lên. Một mùi tanh trào ra, Sở Cuồng phun một búng máu, bắn lên cả màn.

Hắn lăn lộn, đây là lần đầu tiên Sở Cuồng trải qua chuyện tình như vậy, trong mắt như bốc lên một lớp sương mù. Hắn không thể nhìn thấy rõ mặt người, chỉ nghe thấy một người đang nói: “Hoàng thượng ngất rồi.”

Sở Cuồng xác thực đã hôn mê, cũng không thể nào mà không ngất xỉu, liên tục mắng, Nhiếp Lăng Phong, Nhiếp Lăng Phong, Nhiếp Lăng Phong!

Những lời trong thư của Thải Thải khiến hắn phát điên.

Chờ đến khi hắn tỉnh táo lại, phát hiện cả người mình không còn hơi sức. Thân thể đau nhức, bên cạnh có mấy người chăm sóc, xiêm y đã được thay, nhưng vết máu như hoa mai trên màn vẫn còn rõ ràng.

Bây giờ, Sở Cuồng chậm rãi bình tĩnh lại. Đúng vậy, như lời Bánh Bao nói, xác thực Nhiếp Lăng Phong sẽ không tổn thương nàng. Nếu như hắn tại thời điểm mấu chốt này lại đuổi tận không tha, không chừng sẽ khiến y tổn hại nàng. Cho nên hắn hẳn là nên rời đi, chẳng qua là ngoài mặt tỏ như đã rời đi, thật sự là chuyển từ chỗ sáng vào trong tối, không nên như con ruồi ngu ngốc để mặc người ta định đoạt, hắn nên rời đi, không sai, nên rời đi ngay lập tức.

Sở Cuồng hướng về bên ngoài hét lớn một tiếng: “Vì một nữ nhân, trẫm đã hết lòng quan tâm rồi, nếu như ngay cả chính nàng cũng muốn rời đi, như vậy trẫm cũng sẽ không cần nàng nữa!” Nói xong Sở Cuồng quay đầu lại. Tất cả thị vệ bên cạnh phân tán ra, bắt đầu âm thầm giám thị động tĩnh những người ở đây. Điều đáng sợ nhất chính là không thể biết người biết ta, nhưng bây giờ hắn đã hiểu nội tình, nhất định không thể xảy ra sơ sót được. Cố tình để tấm màn dính máu kia lại.

Người Thương Khung cung nhặt tấm màn về, đem chuyện này bẩm báo tỉ mỉ, Nhiếp Lăng Phong thầm nghĩ, vô luận hắn thật sự hay giả vờ buông tay, mục đích của y cũng đã đạt được, chính là đem Thải Thả mang về Hung Nô, có lẽ không qua bao lâu, Sở Cuồng sẽ không nhịn được, sẽ quên mất, giống như Thải Thải đã nói, Sở Cuồng trời sinh để làm hoàng đến, hắn sẽ không đem trái tim mình hoàn toàn dâng hiến cho tư tình nhi nữ.

Y giơ tấm màn dính máu lên nói: “Sở Cuồng đã nói, nếu nàng quyết định ở lại đây, hắn cũng không cần nàng nữa. Ta không tin, bởi vì cho dù hắn không cần nàng, thì cũng không thể không cần đứa bé trong bụng nàng được, đúng không?”

Thải Thải nhẹ nhàng mím môi, sau đó cười một tiếng: “Ta chính là muốn nói cho ngươi biết, như lời ngươi nói, có thể đem đứa bé thành của ngươi mà nuôi lớn, đừng cho là ta không biết ngươi nghĩ gì, ngươi là muốn một loại phương thức để nô dịch hoàng tử Đại Sở quốc, để tương lai nó nghe lời ngươi nói, vì ngươi mà làm việc, trở thành lợi thế thứ hai của ngươi, đúng không?”

Nhiếp Lăng Phong không còn lời nào để nói, bởi vì, lại bị nàng nói đúng rồi.

Thải Thải nhếch mày, rút trâm trên đầu mình ra: “Sở Cuồng đi rồi, bây giờ thứ có thể để ngươi uy hiếp ta đã không còn, dù ta chết, Sở Cuồng cũng không sao cả! Cho nên ta muốn ngươi đồng ý một chuyện, nếu như ngươi dám không đồng ý, ta sẽ khiến ngươi cái gì cũng không đạt được!”

-oOo-

Mình đã trở lại và ăn hại hơn xưa ^.^

6 thoughts on “Hoàng hậu đè bẹp Hoàng thượng – CV 273: Đảo khách thành chủ.

Ra bụi chuối tâm sự với Khuynh Thành nhé?